Tối qua ra phi trường đón bà xã. Trời Đông tháng Giêng dẫu không có tuyết rơi, nhưng cái lạnh len lỏi cũng buốt đến thấu xương. Đồ đạc chất xong hết vô cốp xe, chuẩn bị lăn bánh về nhà.
(Chuyện hay của Michael Le trong group Người kể chuyện đời)
Tối qua ra phi trường đón bà xã. Trời Đông tháng Giêng dẫu không có tuyết rơi, nhưng cái lạnh len lỏi cũng buốt đến thấu xương. Đồ đạc chất xong hết vô cốp xe, chuẩn bị lăn bánh về nhà. Tự nhiên bắt gặp một tên nhóc trẻ tuổi, hình như người Việt, mặc cái áo khoác phong phanh, đứng co ro giữa trời đông lạnh giá với một cái va li và một thùng đồ to, hình như đang chờ ai đến đón. Thấy thằng nhóc xuýt xoa trời lạnh tôi rà xe tới hỏi “Con có ai đón không? Chú cho có giang về”. Đôi mắt nhóc vụt sáng rỡ “Thiệt không chú? Con cám ơn chú. Chú cho con về 287 Walnut Grove giùm”. Tôi chưa kịp gật đầu thì cái vali to đã được tống vô cốp xe. Còn anh chàng vội vàng nhào vô ngồi ghế cạnh tôi, người vẫn phải ôm cái thùng đồ to vì cốp xe không còn chỗ.
Lâu lâu gặp được đồng hương Việt, hai chú cháu chuyện trò thật rôm rả. Cậu bé tên Alan, tên Việt là Tín. Người nhỏ xíu, trẻ măng vậy mà đã 27 tuổi. Tín đến từ San Diego CA. Đã có hai bằng Bachelor of Science và hiện vừa được nhận vào học Dược Sĩ tại University of Tennessee Health & Sciences. Anh chàng phải qua tận bên Tennessee này học vì chi phí rẻ hơn bên California nhiều. Tín sanh bên Mỹ nhưng tiếng Việt cũng khá rành.
Chú: “Nhà con đông anh chị em không?”
Tín: “Dạ con chỉ có một anh trai. Anh con vừa tốt nghiệp Bác Sĩ ở San Diego, CA”.
(Chú thầm nghĩ, Ba Mẹ hai đứa này chắc ...xì dầu đây, toàn lo cho con ăn học Bác sĩ và Dược sĩ).
Chú: “Thế Ba Mẹ tụi con làm công việc gì?”
Tín: “Tụi con không có Ba Mẹ”.
Chú: ?????
Tín: “Mẹ con bỏ Ba và tụi con lúc con mới được 1 tuổi. Sau này Ba bỏ hai anh em con luôn lúc con 14 tuổi. Hai anh em con phải tự nương trợ, nuôi nhau ăn học mười mấy năm nay rồi đó Chú”.
Chú cảm thấy có cái gì đó nghèn nghẹn trong lòng, không muốn khơi gợi thêm nỗi đau của thằng nhóc bèn lái qua chuyện khác.
Chú: “Con thích Memphis, Tennessee không?”
Tín: “Bên này lạnh quá. Với lại ...buồn quá chú ơi”.
Chú: “Đúng rồi. Memphis không đông vui như San Diego hén. Chắc con hay đi cà phê, cà pháo với bạn bè bên đó hả”.
Tín: “Dạ ...không. Nhà con ...nghèo lắm”.
Chú: ????
Tín: “Hai anh em con phải làm quần quật mới đủ trả tiền bills, rồi ráng để dành tiền học lên cao. Vẫn phải mượn loans đó chú. 27 năm qua tụi con ở apartments không à”.
Chú: “Rồi con thấy đồ ăn Việt ở Memphis có ngon như bên CA không?” (Apartment chỗ nhóc thuê là ngay Phở Sài Gòn luôn).
Tín: “Con đâu dám ăn ngoài đâu. Hôm bữa đầu qua Memphis phỏng vấn vào trường, con xách theo 6 bao gạo, 1 thùng xì dầu và 1 thùng nước mắm. Ở nhà nấu cơm ăn với xì dầu và nước mắm cũng qua ngày chú ơi”.
Tự nhiên trong đầu chú quay lại hình ảnh thời mới vô Đại Học Bách Khoa Sài gòn của chú. Nhớ những buổi cơm ký túc xá với canh đại dương, nhớ bạn bè của một thời “thằng làm quán cơm, tối về một gói mỳ tôm”. Chú không thốt thêm ra lời được.
Chú: “Con cho chú số phone. Hôm nào rảnh lên nhà cô chú chơi”.
Tín: “Dạ con không dám làm phiền đâu ạ. Con giờ chỉ muốn tập trung học để ra trường kiếm được công việc tốt thôi”.
Cũng vừa đúng lúc đến apartment của thằng nhóc. Thấy nó khệ nệ vác cái thùng và cái vali vào, tôi đoán chắc trong đó là mấy thùng ...xì dầu, nước mắm, hay .... mỳ tôm gì đó.
Tôi hy vọng sẽ có một ngày thằng nhóc đến chơi nhà tôi. Vợ chồng tôi sẽ đãi nó ăn bún bò, bún riêu, ... Sẽ cho nó cái cảm giác đầm ấm của một gia đình mà nó chưa bao giờ thật sự được biết trong 26 năm qua.
Lâu lâu gặp được đồng hương Việt, hai chú cháu chuyện trò thật rôm rả. Cậu bé tên Alan, tên Việt là Tín. Người nhỏ xíu, trẻ măng vậy mà đã 27 tuổi. Tín đến từ San Diego CA. Đã có hai bằng Bachelor of Science và hiện vừa được nhận vào học Dược Sĩ tại University of Tennessee Health & Sciences. Anh chàng phải qua tận bên Tennessee này học vì chi phí rẻ hơn bên California nhiều. Tín sanh bên Mỹ nhưng tiếng Việt cũng khá rành.
Chú: “Nhà con đông anh chị em không?”
Tín: “Dạ con chỉ có một anh trai. Anh con vừa tốt nghiệp Bác Sĩ ở San Diego, CA”.
(Chú thầm nghĩ, Ba Mẹ hai đứa này chắc ...xì dầu đây, toàn lo cho con ăn học Bác sĩ và Dược sĩ).
Chú: “Thế Ba Mẹ tụi con làm công việc gì?”
Tín: “Tụi con không có Ba Mẹ”.
Chú: ?????
Tín: “Mẹ con bỏ Ba và tụi con lúc con mới được 1 tuổi. Sau này Ba bỏ hai anh em con luôn lúc con 14 tuổi. Hai anh em con phải tự nương trợ, nuôi nhau ăn học mười mấy năm nay rồi đó Chú”.
Chú cảm thấy có cái gì đó nghèn nghẹn trong lòng, không muốn khơi gợi thêm nỗi đau của thằng nhóc bèn lái qua chuyện khác.
Chú: “Con thích Memphis, Tennessee không?”
Tín: “Bên này lạnh quá. Với lại ...buồn quá chú ơi”.
Chú: “Đúng rồi. Memphis không đông vui như San Diego hén. Chắc con hay đi cà phê, cà pháo với bạn bè bên đó hả”.
Tín: “Dạ ...không. Nhà con ...nghèo lắm”.
Chú: ????
Tín: “Hai anh em con phải làm quần quật mới đủ trả tiền bills, rồi ráng để dành tiền học lên cao. Vẫn phải mượn loans đó chú. 27 năm qua tụi con ở apartments không à”.
Chú: “Rồi con thấy đồ ăn Việt ở Memphis có ngon như bên CA không?” (Apartment chỗ nhóc thuê là ngay Phở Sài Gòn luôn).
Tín: “Con đâu dám ăn ngoài đâu. Hôm bữa đầu qua Memphis phỏng vấn vào trường, con xách theo 6 bao gạo, 1 thùng xì dầu và 1 thùng nước mắm. Ở nhà nấu cơm ăn với xì dầu và nước mắm cũng qua ngày chú ơi”.
Tự nhiên trong đầu chú quay lại hình ảnh thời mới vô Đại Học Bách Khoa Sài gòn của chú. Nhớ những buổi cơm ký túc xá với canh đại dương, nhớ bạn bè của một thời “thằng làm quán cơm, tối về một gói mỳ tôm”. Chú không thốt thêm ra lời được.
Chú: “Con cho chú số phone. Hôm nào rảnh lên nhà cô chú chơi”.
Tín: “Dạ con không dám làm phiền đâu ạ. Con giờ chỉ muốn tập trung học để ra trường kiếm được công việc tốt thôi”.
Cũng vừa đúng lúc đến apartment của thằng nhóc. Thấy nó khệ nệ vác cái thùng và cái vali vào, tôi đoán chắc trong đó là mấy thùng ...xì dầu, nước mắm, hay .... mỳ tôm gì đó.
Tôi hy vọng sẽ có một ngày thằng nhóc đến chơi nhà tôi. Vợ chồng tôi sẽ đãi nó ăn bún bò, bún riêu, ... Sẽ cho nó cái cảm giác đầm ấm của một gia đình mà nó chưa bao giờ thật sự được biết trong 26 năm qua.

Chuyện ở Mỹ mà tôi cứ ngỡ như ở xứ miền Tây quê mình. Cám ơn Tín đã dạy cho chú thêm bài học về nghị lực, về niềm tin vào tương lai tươi sáng. Chúc con và anh con sẽ thật thành công. Mong sớm gặp lại con.
Đời cứ ngỡ toàn màu hồng lãng mạn
Biết đâu rằng cũng đầy ắp chông gai
Hãy cố gắng luôn lạc quan mà sống
Xung quanh ta bao người khổ hơn ta....
Đời cứ ngỡ toàn màu hồng lãng mạn
Biết đâu rằng cũng đầy ắp chông gai
Hãy cố gắng luôn lạc quan mà sống
Xung quanh ta bao người khổ hơn ta....
Bài viết mới nhất
Xem tất cả Bài viết
Bài viết liên quan
Xem tất cả Bài viết liên quan
Đăng ký tư vấn tuyển sinh 2025
Năm 2025, Trường Đại học Đại Nam tuyển sinh
36 ngành đào tạo
thuộc các khối ngành: Sức khoẻ, Kỹ thuật - Công nghệ, Kinh tế - Kinh doanh và Khoa học Xã hội & Nhân văn.
Đăng ký ngay để nhận
Quỹ học bổng và hỗ trợ học phí lên tới 55 tỷ đồng
Quỹ học bổng và hỗ trợ học phí lên tới 55 tỷ đồng

Đăng ký ngay để nhận
Quỹ học bổng và hỗ trợ học phí lên tới 55 tỷ đồng
Quỹ học bổng và hỗ trợ học phí lên tới 55 tỷ đồng
